#34 Chuyện Đám Cưới

Chuẩn

Gần đây tôi đã rất xúc động từ một đám cưới. Trong đám cưới, người cha đã nói với con rể:

Tôi là người đầu tiên nắm tay cô ấy, không phải cậu.

Người lần đầu hôn cô ấy là tôi, không phải là cậu.

Người đầu tiên bảo vệ cô ấy là tôi, không phải cậu.

Nhưng, có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời, đó là cậu chứ không phải là tôi.

Nếu có một ngày cậu không yêu cô ấy nữa. Đừng phản bội cô ấy, Đừng đánh cô ấy. Hãy nói với tôi, Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà!

#24 Một Con mắt

Chuẩn

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

#14: Chuyện cái thùng nước vo gạo đầu ngõ…

Chuẩn

9h tối, mẹ vừa mới dắt chiếc xe đạp chở thùng nước vo gạo về tới sân thì có chuông điện thoại trong nhà. Ba bảo mẹ vào nhà nghe điện thoại. Cô con gái cưng đi làm ở thành phố gọi điện về:

“Ngày mai,con đưa bạn trai con về giới thiệu với ba mẹ. Mẹ thu xếp dọn dẹp nhà cửa và lo cơm nước giúp con. Bạn con là dân thành phố nên con không muốn anh ấy có ấn tượng không tốt về nhà mình nên mẹ phải chuẩn bị chu đáo đó.”

Chưa đợi mẹ cô nói gì, cô con gái ấy đã vội vàng tắt máy.

Nghe điện thoại của con xong, mẹ chẳng biết là nên mừng nhiều hay lo nhiều hơn. Mẹ mừng vì nghe con gái nói có người yêu đã lâu, cứ thấp thỏm chờ đợi giờ mới được gặp mặt chàng rể tương lai nhưng mẹ lại lo nhiều hơn mừng. Mẹ lo nghĩ cách làm sao để đón tiếp con rể tương lai một cách chu đáo và để con vui lòng.

#7: Mẹ điên – Truyện ngắn.

Chuẩn

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi “Cút cho xa!”. Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi “đứa nối dõi” sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.