#12: “Ớt có cay không” và nghệ thuật bán hàng

Chuẩn

Những người bán ớt sẽ luôn gặp phải câu hỏi như thế này, “ớt của anh (chị) có cay không?”, gặp câu hỏi như thế thì phải trả lời sao đây nhỉ?

Nếu nói cay, những người sợ cay, họ sẽ bỏ đi ngay; còn nếu bảo không cay, cũng có thể khách hàng lại là người thích ăn cay, như vậy việc làm ăn lại gặp rủi ro.

Một ngày kia, không có việc gì làm, tôi đến đứng bên cạnh chiếc xe ba gác của một chị bán ớt, thử xem chị ấy giải quyết hai vấn đề hoàn toàn tương phản này như thế nào. Nhân lúc không có người đến mua, tôi cố làm ra vẻ thông minh mà nói với chị ấy rằng:

“Chị hãy chia số ớt này thành hai đống đi, nếu có người muốn mua cay thì cho họ đống này, còn nếu không, thì cho họ đống kia”.

Chị bán ớt cười với tôi, dịu dàng nói: “Không cần đâu!”

Đang nói thì một người đến mua, và điều thần kỳ đã xảy ra, rốt cuộc bà chủ đã nói thế nào nhỉ? Hãy mau xem tiếp…..

Quả nhiên chính là hỏi câu đó: “Ớt của chị có cay không?”

#3: Bài học đừng nhìn một phía

Chuẩn

Khi học cấp I, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế tôi không nhớ chúng tôi đã cãi nhau vì cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.

Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng tao đúng, mày sai , và bạn tôi cũng nhất quyết mày sai, tao đúng!

Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, trên bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: “Em thấy quả bóng màu gì?” thì cậu bạn tôi đáp: “Thưa cô, màu trắng” .

Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên? Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: “Màu đen chứ, đồ ngốc!”.

#2: Hãy biết kiềm chế bản thân!!

Chuẩn

Chào bạn hôm nay mình chia sẻ với các câu chuyện mà mình đã đọc từ lâu, do lâu rồi nên không nhớ tình tiết, đại loại tớ sẽ kể các bạn nghe theo văn của tớ 😀

Đây là một câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ với bạn :

Một cậu bé nọ có tính hay dễ tức giận. Một ngày kia, cha cậu gọi cậu đến và bảo rằng:

– Bây giờ mỗi lần con tức giận, con hãy lấy 1 cây đinh và đóng vào chiếc hàng rào ngoài kia.

Ngày đầu tiên, cậu đã đóng đến 37 chiếc đinh, và ngày qua ngày số đinh giảm dần xuống. Cậu bé khám phá ra rằng giữ bình tĩnh dễ hơn giữ những chiếc đinh để đóng vào hàng rào. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không còn mất bình tĩnh nữa. Cậu kể với cha, cha cậu bảo:

– Bây giờ cứ mỗi ngày con giữ đuợc bình tĩnh, con hãy rút 1 chiếc đinh ra khỏi hàng rào.

Nhiều ngày trôi qua, những chiếc đinh trên hàng rào đã đuợc lấy đi không còn chiếc nào. Cậu bé lại đến kể với cha mình. Cha cậu dắt cậu ra trước hàng rào và bảo: