#34 Chuyện Đám Cưới

Chuẩn

Gần đây tôi đã rất xúc động từ một đám cưới. Trong đám cưới, người cha đã nói với con rể:

Tôi là người đầu tiên nắm tay cô ấy, không phải cậu.

Người lần đầu hôn cô ấy là tôi, không phải là cậu.

Người đầu tiên bảo vệ cô ấy là tôi, không phải cậu.

Nhưng, có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời, đó là cậu chứ không phải là tôi.

Nếu có một ngày cậu không yêu cô ấy nữa. Đừng phản bội cô ấy, Đừng đánh cô ấy. Hãy nói với tôi, Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà!

#33 Ba điều tôi khuyên bạn đừng làm

Chuẩn

1. Xây nhà quá to: Đừng dại gì mà cả đời thắt lưng, buộc bụng, bóp mồm bóp miệng, dành tiền dựng lên một khối bê – tông, sau đó vừa còng lưng trả nợ, vừa tự làm ô-sin lau chùi quét dọn cả ngày. Rồi cuối cùng cũng ra ngoài cánh đồng nằm lạnh lẽo trong 6 tấm ván hoặc chui vào lọ sành. Đồng ý là phải có nhà cửa đàng hoàng nhưng đừng quá sức. Thử hỏi, mỗi ngày bạn ở nhà mấy giờ đồng hồ và khi ở nhà thì là hầu hết là lúc mình nhắm mắt. Vì thế, nhà …to hay bé, xấu hay đẹp cũng không có gì khác nhau là mấy.

2. Cho con cái quá nhiều: Người Việt Nam có câu “Hy sinh đời bố, củng cố đời con” thế nên, nhiều người có bao nhiêu cho con hết. Cho nhiều quá nên con cái chẳng biết tự lo gì, có khi 30 tuổi rồi vẫn còn phụ thuộc vào cha mẹ.

#32. 33 phép lịch sự tối thiểu chưa chắc ai cũng hiểu

Chuẩn

1. Nếu bạn nói “tôi mời”, bạn là người thanh toán. Bạn có thể nói “Đi ăn đi” thì trong trường hợp này, ai trả phần của người đó. Nếu một người đàn ông đề nghị được thanh toán cho một người phụ nữ, thì cô ấy có thể đồng ý.

2. Đừng bao giờ ghé thăm mà không gọi trước. Nếu ai đó tới nhà bạn mà không báo trước, bạn có thể mặc áo choàng tắm và cuốn lô tóc để nói khéo rằng bạn đang không sẵn sàng để tiếp khách. Khi có khách không mời xuất hiện trước cửa, một phụ nữ Anh thường làm như thế này: cô ấy luôn đi giày, tay cầm mũ và ô. Nếu cô ấy thích vị khách đó, cô ấy sẽ nói “tôi vừa về nhà!”. Nếu không, cô ấy sẽ thở dài và nói: “Ôi tiếc quá, tôi đang chuẩn bị đi”.

3. Đừng để điện thoại lên bàn khi đang nói chuyện với người khác. Làm như vậy, bạn đang cho thấy mức độ quan trọng của thiết bị này trong cuộc sống của bạn, bạn đang tỏ ra chán nản với những gì đang diễn ra và bạn sẵn sàng dừng cuộc trò chuyện vô ích này lại để kiểm tra Instagram, trả lời một cuộc gọi quan trọng hay chơi game.

4. Nếu bạn đang đi cùng ai đó và người đó chào một người mà bạn không biết thì bạn cũng nên chào họ.

#31 Hậu vận con người và đèn giao thông

Chuẩn

Chắc các bạn không xa lạ gì với những cảnh cố tình vượt đèn đỏ. Chuyện này xảy ra ở mọi ngã tư trong thành phố. Những người cố tình vượt đèn đỏ đó có thể là bất cứ ai, một anh thanh niên, một chị sồn sồn, một cô gái trẻ hay một lão già đầu bạc. Những người cố tình vượt đèn đỏ đó thường không bao giờ bị cảnh sát giao thông phạt. Họ đủ khôn ngoan để chỉ vi phạm khi không có bóng công an.

Vượt lên trên đoàn người đang kiên nhẫn chờ đèn xanh, họ luồn lách, tăng ga, họ đạp phanh, đánh lái, họ khéo léo đi xuyên qua dòng xe cộ và thoát ra an toàn. Nhiều khi họ phải phanh lại giữa ngã tư vì xe đông quá, đứng trơ khấc giữa dòng người vừa né họ ra một cách khó chịu, vừa ném cho họ cái nhìn giận dữ hay khinh bỉ. Tôi đã nhiều lần cố gắng nhìn vào mắt những người cố tình vượt đèn đỏ này để cảm nhận suy nghĩ của họ. Tiếc thay, chưa lần nào tôi thành công. Họ luôn lẩn tránh ánh mắt của những người nhìn thẳng vào họ. Có lẽ họ thừa hiểu những gì họ vừa làm là sai trái.

#28 Lời cha dạy con trai về cách chọn Vợ!

Chuẩn

Làm đàn ông khi yêu hãy mang cho người ấy cảm giác an toàn, nếu cô ấy ghen tuông vô lý hay kiếm cớ gây sự thì đừng tức giận, đừng nổi nóng, đừng vội vàng nói lời chia tay, hãy xoa dịu cô ấy bằng tình yêu của con, yêu thì mới ghen, hãy cho cô ấy thấy con xứng đáng là người đàn ông được cô ấy tin tưởng như thế nào…

1. Khi chọn vợ, con đừng đặt bao nhiêu tiêu chuẩn này kia, cũng đừng nhìn hình mẫu như Mẹ của con. Ngày cưới Cha, Mẹ con chỉ là một người bình thường, còn rất nhiều khiếm khuyết. Đàn ông cần thời gian để gây dựng sự nghiệp thì phụ nữ cũng vậy, họ cần thời gian để hoàn thiện bản thân mình. Quan trọng con phải là một người đàn ông trưởng thành trong suy nghĩ, nếu cô ấy yêu con sẽ nỗ lực trở nên hoàn hảo hơn.

#27 ĐƯỜNG VỀ NHÀ

Chuẩn

Mười tám tuổi, tôi khoác ba lô, giã từ mẹ về thành phố học đại học. Sau tất cả những dặn dò chi li cẩn thận, lúc tiễn tôi ở cuối con đê đầu làng mẹ bỗng dưng bảo tôi: “Đường về nhà là con đuờng xa nhất, con giai ạ! Mai sau con có đi khắp chân trời góc biển thì cũng chẳng có con đường nào xa hơn đường về nhà mình đâu.”

#24 Một Con mắt

Chuẩn

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

#15 Câu hỏi tuyển dụng thông minh và sâu sắc

Chuẩn

Điều quan trọng nhất mà công việc mang lại cho bạn chính là các giá trị, giá trị làm người và trân quý giá trị của người khác, trong đó có cả người mẹ tảo tần của bạn và những người luôn dành sự yêu thương cho bạn.

Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý tại một tập đoàn lớn. Anh đã vượt qua vòng phỏng vần đầu tiên. Đến vòng cuối, đích thân giám đốc đặt các câu hỏi và đưa ra quyết định cuối cùng. Ông giám đốc rất ấn tượng với CV của chàng trai bởi trong suốt các năm học, anh luôn đạt thành tích xuất sắc.
“Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”, vị giám đốc hỏi.

#14: Chuyện cái thùng nước vo gạo đầu ngõ…

Chuẩn

9h tối, mẹ vừa mới dắt chiếc xe đạp chở thùng nước vo gạo về tới sân thì có chuông điện thoại trong nhà. Ba bảo mẹ vào nhà nghe điện thoại. Cô con gái cưng đi làm ở thành phố gọi điện về:

“Ngày mai,con đưa bạn trai con về giới thiệu với ba mẹ. Mẹ thu xếp dọn dẹp nhà cửa và lo cơm nước giúp con. Bạn con là dân thành phố nên con không muốn anh ấy có ấn tượng không tốt về nhà mình nên mẹ phải chuẩn bị chu đáo đó.”

Chưa đợi mẹ cô nói gì, cô con gái ấy đã vội vàng tắt máy.

Nghe điện thoại của con xong, mẹ chẳng biết là nên mừng nhiều hay lo nhiều hơn. Mẹ mừng vì nghe con gái nói có người yêu đã lâu, cứ thấp thỏm chờ đợi giờ mới được gặp mặt chàng rể tương lai nhưng mẹ lại lo nhiều hơn mừng. Mẹ lo nghĩ cách làm sao để đón tiếp con rể tương lai một cách chu đáo và để con vui lòng.

#5: Huynh đệ

Chuẩn

1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần. Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.
Continue