#33 Ba điều tôi khuyên bạn đừng làm

Chuẩn

1. Xây nhà quá to: Đừng dại gì mà cả đời thắt lưng, buộc bụng, bóp mồm bóp miệng, dành tiền dựng lên một khối bê – tông, sau đó vừa còng lưng trả nợ, vừa tự làm ô-sin lau chùi quét dọn cả ngày. Rồi cuối cùng cũng ra ngoài cánh đồng nằm lạnh lẽo trong 6 tấm ván hoặc chui vào lọ sành. Đồng ý là phải có nhà cửa đàng hoàng nhưng đừng quá sức. Thử hỏi, mỗi ngày bạn ở nhà mấy giờ đồng hồ và khi ở nhà thì là hầu hết là lúc mình nhắm mắt. Vì thế, nhà …to hay bé, xấu hay đẹp cũng không có gì khác nhau là mấy.

2. Cho con cái quá nhiều: Người Việt Nam có câu “Hy sinh đời bố, củng cố đời con” thế nên, nhiều người có bao nhiêu cho con hết. Cho nhiều quá nên con cái chẳng biết tự lo gì, có khi 30 tuổi rồi vẫn còn phụ thuộc vào cha mẹ.

#32. 33 phép lịch sự tối thiểu chưa chắc ai cũng hiểu

Chuẩn

1. Nếu bạn nói “tôi mời”, bạn là người thanh toán. Bạn có thể nói “Đi ăn đi” thì trong trường hợp này, ai trả phần của người đó. Nếu một người đàn ông đề nghị được thanh toán cho một người phụ nữ, thì cô ấy có thể đồng ý.

2. Đừng bao giờ ghé thăm mà không gọi trước. Nếu ai đó tới nhà bạn mà không báo trước, bạn có thể mặc áo choàng tắm và cuốn lô tóc để nói khéo rằng bạn đang không sẵn sàng để tiếp khách. Khi có khách không mời xuất hiện trước cửa, một phụ nữ Anh thường làm như thế này: cô ấy luôn đi giày, tay cầm mũ và ô. Nếu cô ấy thích vị khách đó, cô ấy sẽ nói “tôi vừa về nhà!”. Nếu không, cô ấy sẽ thở dài và nói: “Ôi tiếc quá, tôi đang chuẩn bị đi”.

3. Đừng để điện thoại lên bàn khi đang nói chuyện với người khác. Làm như vậy, bạn đang cho thấy mức độ quan trọng của thiết bị này trong cuộc sống của bạn, bạn đang tỏ ra chán nản với những gì đang diễn ra và bạn sẵn sàng dừng cuộc trò chuyện vô ích này lại để kiểm tra Instagram, trả lời một cuộc gọi quan trọng hay chơi game.

4. Nếu bạn đang đi cùng ai đó và người đó chào một người mà bạn không biết thì bạn cũng nên chào họ.

#31 Hậu vận con người và đèn giao thông

Chuẩn

Chắc các bạn không xa lạ gì với những cảnh cố tình vượt đèn đỏ. Chuyện này xảy ra ở mọi ngã tư trong thành phố. Những người cố tình vượt đèn đỏ đó có thể là bất cứ ai, một anh thanh niên, một chị sồn sồn, một cô gái trẻ hay một lão già đầu bạc. Những người cố tình vượt đèn đỏ đó thường không bao giờ bị cảnh sát giao thông phạt. Họ đủ khôn ngoan để chỉ vi phạm khi không có bóng công an.

Vượt lên trên đoàn người đang kiên nhẫn chờ đèn xanh, họ luồn lách, tăng ga, họ đạp phanh, đánh lái, họ khéo léo đi xuyên qua dòng xe cộ và thoát ra an toàn. Nhiều khi họ phải phanh lại giữa ngã tư vì xe đông quá, đứng trơ khấc giữa dòng người vừa né họ ra một cách khó chịu, vừa ném cho họ cái nhìn giận dữ hay khinh bỉ. Tôi đã nhiều lần cố gắng nhìn vào mắt những người cố tình vượt đèn đỏ này để cảm nhận suy nghĩ của họ. Tiếc thay, chưa lần nào tôi thành công. Họ luôn lẩn tránh ánh mắt của những người nhìn thẳng vào họ. Có lẽ họ thừa hiểu những gì họ vừa làm là sai trái.

#29 XỬ LÝ KHI CON ĂN VẠ

Chuẩn

Trong trường hợp cha mẹ đã trót tạo điều kiện để trẻ nổi loạn, cách nào để xử lý? Việc này đòi hỏi ở cha mẹ sự kiên nhẫn cũng như bản lĩnh cực cao.

🌺. Khi con ăn vạ, bố mẹ bế con vào phòng riêng, khóa cửa lại để mọi người xung quanh không thể can thiệp. Đặt con xuống, dọn dẹp sao cho đảm bảo xung quanh con không có gì nguy hiểm. Bật quạt (nếu trời nóng), lấy sẵn khăn mặt để đó cho con tùy nghi sử dụng. Nếu con bày trò nôn ọe thì bố mẹ chuẩn bị chậu để hứng và khăn để lau. Để nguyên đó cho con tự xử. Sau đó, bố mẹ lấy tai nghe ra nghe nhạc, mắt vẫn nhìn con không chớp.
Nếu con đứng dậy, giật ống nghe của bố mẹ thì đương nhiên phải kháng cự. Trong trường hợp kháng cự không nổi thì cất tai nghe đi và ngồi lên giường. Hai chân bố mẹ gập lại sao cho đầu gối sát với mặt. Úp mặt vào đầu gối, vòng tay ôm qua chân. Lúc này, con có xông vào cấu xé, lôi kéo sự chú ý của cha mẹ thì cha mẹ cũng phải mặc kệ. Cố gắng giữ nguyên tư thế ngồi như vậy cho đến khi con tự nín.
Sau khi con đã nín khóc và quên chuyện ăn vạ, bố mẹ không giáo huấn, bởi lúc này trẻ chưa hiểu những lời giáo huấn. Bố mẹ có thể đứng dậy làm việc khác mà coi như sự vụ ăn vạ chưa hề xảy ra. Tuyệt đối không nhắc lại vụ việc đó. Bố mẹ yên tâm là con đủ khôn ngoan để biết rút kinh nghiệm. Chỉ cần bố mẹ kiên nhẫn xử lý độ vài ba lần là việc ăn vạ sẽ giảm dần và mất hẳn.

#19 Sự khác biệt giữa 2 bức thư của 2 cuộc đời

Chuẩn

Sự khác biệt giữa hai bức thư, hay nói rõ hơn là hai cuộc đời khiến chúng ta phải suy ngẫm lại về cách giáo dục con cái.

Người xưa vẫn thường nói “sai một ly, đi một dặm”, giáo dục con cái không đúng cách, có thể khiến cuộc đời của con trôi xa và không cách nào quay đầu lại được nữa…

Dưới đây là bức thư của tử tù viết cho mẹ:

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai là phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường cùng như thế này, hiện tại con chỉ thấy mọi ký ức như đang trở về và hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã chạy đến và đỡ con đứng dậy. Mẹ vừa dỗ dành con không khóc vừa mắng hòn đá: “Sao mày lại làm con tao khóc, để mẹ đánh cho hòn đá một trận“. Con đang cố chịu đau để cầm nước mắt, nhưng nghe xong câu nói của mẹ, con đã khóc trong lòng mẹ rất lâu mới chịu nín. Mẹ đã cho con biết rằng, lý do con ngã là do hòn đá, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn dỗ dành cho con không khóc nữa.

#17 Bài học dạy con

Chuẩn

Câu chuyện thứ nhất

Khi con trai được hai tuổi. Một ngày nào đó, đầu đụng phải góc bàn, đầu sưng một cục, khóc òa lên.
Hơn một phút sau, tôi đi đến chiếc bàn, lớn tiếng hỏi:
“Cái bàn à, là ai đã đụng mày đau thế? Khóc lóc thương tâm thế kia?”
Con trai ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi sờ sờ cái bàn, hỏi con trai rằng:
“Là ai vậy? Là ai đã đụng đau chiếc bàn?”
“Con, ba ơi, là con đụng!”
“Ồ, là con đụng à, vậy còn không mau nghiêng mình với chiếc bàn, nói tiếng xin lỗi đi!”.
Con trai nuốt nước mắt, cúi mình, nói: “Xin lỗi”.
Từ đó, con trai đã học được tính có trách nhiệm và đảm đương!

Câu chuyện thứ hai

Con trai ba tuổi. Vô cớ khóc lớn, tôi hỏi:
“Sao vậy, chỗ nào không khỏe hả con?”
“Không có”.
“Vậy sao lại khóc!”

#6: Dùng bát mì để dạy con

Chuẩn

Một người bố 3 lần dùng bát mì trứng dạy con. Một buổi sáng, bố làm 2 bát mì trứng, một bát mặt trên có trứng, một bát mặt trên không có trứng, đặt ngay ngắn trên bàn, rồi hỏi cậu con trai muốn ăn bát nào?

– Bát có trứng. Cậu chỉ vào bát và nói.

– Nhường cho bố đi, Khổng Dung 7 tuổi đã biết nhường lê, con 10 tuổi rồi.

– Khổng Dung là Khổng Dung , con là con, con không nhường!

#3: Bài học đừng nhìn một phía

Chuẩn

Khi học cấp I, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế tôi không nhớ chúng tôi đã cãi nhau vì cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.

Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng tao đúng, mày sai , và bạn tôi cũng nhất quyết mày sai, tao đúng!

Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, trên bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: “Em thấy quả bóng màu gì?” thì cậu bạn tôi đáp: “Thưa cô, màu trắng” .

Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên? Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: “Màu đen chứ, đồ ngốc!”.