Lâu rồi không tâm sự với các bạn, chả là ngày xưa mình cũng ngoan lắm. Vâng lời bố mẹ, nghe lời cô giáo, và đôi khi còn hết lòng vì bạn bè. Thế rồi mỗi mùa xuân sang, hè đến, thu qua rồi đông lại tới. Loắng ngoắng cũng hơn 3 xịch tuổi.
Nhiều lúc nhìn tụi trẻ tụ tập vui chơi là mình hào hứng lắm. Nhưng bố mẹ dạy làm gì cũng phải suy nghĩ, già rồi mà còn hay vui chơi quá đà.
Cuộc sống này có quá nhiều thứ bắt ta phải lựa chọn, phải phấn đâu noi theo. Ta như con thiêu thân chỉ biết lao đến mà không biết sẽ đến đâu. Để khi nhìn lại nhiều khi không biết chúng ta chạy theo 1 thứ hạnh phúc xa vời, lý thuyết sáo rỗng. Tương lai có sáng đẹp hay không hay chỉ biến ta hoà nhập với xã hội mà giá trị đạo đức dần xuống cấp, sống thờ ơ với đồng loại. Luôn đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích mọi người xung quanh. Càng cố ta lại càng biến mình thành 1 kẻ vô tâm.
Cuộc đời này như một vở diễn, nếu may mắn bạn sẽ lựa chọn nhân vật cho chính mình, còn không thì cuộc sống bắt ta phải diễn sao cho thật tốt. Diễn sao cho phải là một cô thư ký tài năng, sao cho phải là một tay xã hội đen khiến mọi người phải run sợ, phải là một đứa trẻ mà ai gặp cũng phải khen, hay một cụ già mà ai cũng phải kính nể…. Bé thì cố bắt chước người lớn để bố mẹ khen thông minh, lớn thì nịnh sếp để có lương cao, vs đối tác thì tỏ vẻ thân mật để moi tiền hắn, với người quản lý thì luôn tỏ ra ngoan ngoãn và thấu hiểu. Ta phải cố diễn để vừa lòng người khác. Và cố gắng sao cho trở thành 1 diễn viên xuất sắc nhất. Rồi mỗi người sẽ tự đeo cho mình một cái mặt lạ lung linh mà chẳng ai giống ai. Để rồi sau vai diễn đó ta lại đối mặt với chính bản thân ta. Ta muốn chơi như những đứa trẻ, muốn yêu như những cô cậu thanh niên, muốn bỏ mặc đời như những kẻ vô gia cư.
Ai có can đảm gỡ bỏ vai diễn đó để sống là chính mình??
AnHuy 22/5/2016