Quen rồi cách nói chau chốt đến khéo léo của mọi người trong công việc dưới này. Ừ vẫn biết lời nói không mất tiền mua, ai cũng nói cốt sao cho được việc chứ nhiều lúc trong lòng bực bỏ mẹ ra.. Cứ nói thẳng chút thì lại đụng đến lòng tự kiêu của các mẹ, các bố. Hỏng việc của ông, toi mẹ việc mình.. Mà không nói gì thì có khi lại tưởng nó tự ái hay nó dận, hay nó kiêu. Rất chi là mệt.
Về trên này cảm giác họ sống thật hơn, nói ít, không văn hoa mĩ miều nhưng thể hiện sự quy trọng bằng hành động nhiều hơn. Mới đầu lên đây mang tiếng là người nhà mình cảm giác như bị coi là người dưng, có lúc nhình nhau chẳng ả động gì. Việc ai nấy làm, lạnh lẽo, buồn tẻ. Nhưng lúc chia tay ra về tôi đã thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má họ. Sự nghẹn ngào trong cái ôm tha thiết. Cũng phải 30 tuổi đầu rồi có khi lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình cảm lưu luyến là như thế.
Dưới này thì thôi thì nhìn nhau hỏi 2,3 câu rỗng tuếch, nói xong cả 2 đều hả hê mình đã làm xong nhiệm vụ..nó đỡ trách mình dửng dưng. Có khi nó cũng chỉ phục vụ cái tôi của cá nhân của mỗi người.
Ước gì văn hoá giao tiếp của chúng ta nói ít đi, công việc cần thì hãy cố. Hiểu nhau là chính..cần éo gì hót hay như chim mà sau một hồi không đọng lại điều gì ngoài giết chết thời gian.. Về đến đây ngồi viết cái status này làm mình lại nhớ đến cái yên tĩnh mà nhẹ nhàng tình cảm của con người nơi ấy.
Cao Bằng tháng 4 – 2015


